Thứ Tư, 4 tháng 5, 2016

Nỗi buồn hóa thành niềm vui!

Có thể nói chưa khi nào tình hình xã hội Việt Nam bất an như hiện nay. Cá chết khắp 4 tỉnh miền Trung Việt Nam, nước biển chuyển màu, biển cả mênh mông đang chết và sẽ mất hết nếu các nhà lãnh đạo không có những biện pháp kịp thời, nhất là lấy lại niềm tin của nhân dân vốn đã trở thành thứ "phù du" giữa xã hội không còn gì để loạn hơn...

90 triệu con người Việt sẽ, đang và đã hấp hối ngay trong chính đất nước luôn được "mệnh danh" thanh bình giả tạo này. Một nỗi thất vọng, một không khí u buồn và tang thương kéo dài, mỗi giờ, mỗi ngày người khóc người, giọt nước mắt không còn là của mất mát chia ly trong chiến tranh nữa mà là giọt nước mắt bất lực, nỗi oán hận ngút ngàn vì một dân tộc đã, đang tàn lụi vì cái "sự ác" đang hoành hành trong xã hội...

Và trong Tin Mừng hôm nay, chúng ta cũng đã nhìn thấy những nỗi buồn, từ những nỗi buồn nhỏ đến những nỗi bườn lớn. Nỗi buồn của Phê rô khi chối Chúa nhưng sau đó biến thành niềm vui vì sự hối hận, nhưng nỗi buồn của Giu đa thì không thể xóa nhòa dù thời gian có qua đi... và trong cuộc đời mỗi người Ki tô hữu ắt hẳn nỗi buồn ngày theo ngày, tháng theo tháng, nhẹ có, nặng nhiều nhưng ít ra chúng ta vẫn bật thốt câu hy vọng "sau cơn mưa trời lại sáng"...


Thứ Năm đầu tháng tuần 6 Phục Sinh.

Lời Chúa: Ga 16, 16-20: 

Khi ấy Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Một ít nữa các con sẽ không thấy Thầy, rồi lại một ít nữa các con sẽ thấy Thầy, vì Thầy về cùng Cha”.

Bấy giờ trong các môn đệ có mấy người hỏi nhau: “Điều Người nói với chúng ta: “Một ít nữa các con sẽ không thấy Thầy, rồi lại một ít nữa các con sẽ thấy Thầy”, và “Vì Thầy về cùng Cha”, như thế có ý nghĩa gì?” Họ nói: “Lời Người nói 'Một ít nữa' có ý nghĩa gì? Chúng ta không biết Người muốn nói gì?”

Chúa Giêsu nhận thấy họ muốn hỏi Người, nên Người bảo họ: “Các con hỏi nhau vì Thầy đã nói: Một ít nữa các con sẽ không thấy Thầy, rồi lại một ít nữa các con sẽ thấy Thầy. Thật, Thầy bảo thật với các con: các con sẽ than van khóc lóc, còn thế gian sẽ vui mừng. Các con sẽ buồn sầu; nhưng nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui”.

Đau khổ và tận cùng là cái chết, đó là phần số của kiếp người mà khi nhập thể làm người, Con Thiên Chúa cũng không thoát khỏi, Chúa Giêsu đã ba lần chính thức loan báo về cuộc tử nạn mà Ngài phải trải qua. Nhưng xem ra các môn đệ Ngài không hiểu được và cũng không muốn chấp nhận tại sao một số phận nghiệt ngã như thế lại có thể xẩy ra cho Thày mình, một người có quyền phép trên cả sự chết và nhất là đang trên đường tiến đến một tương lai sáng lạn. Trong những giờ phút cuối cùng còn ngồi bên các ông. Chúa Giêsu lại nói đến cái chết của Ngài, nhưng lần này Ngài nói đến cuộc tử nạn ấy như một cuộc ra đi: ra đi mà không vĩnh biệt, do đó, Chúa Giêsu đã nói: “Một ít nữa, các con sẽ không thấy Thày, rồi một ít nữa, các con sẽ lại thấy Thày”. Một lần nữa, loan báo cái chết, Chúa Giêsu cũng báo trước sự Phục sinh của Ngài: các môn đệ sẽ buồn sầu vì cái chết của Ngài, nhưng rồi niềm vui của họ sẽ gấp bội khi Ngài sống lại. Cái chết và sự Phục sinh của Chúa Giêsu gắn liền với đau khổ và niềm vui của các môn đệ; đúng hơn, cái chết và sự Phục sinh của Chúa Giêsu chiếu dọi ánh sáng và mầu nhiệm khổ đau của con người.

Cuộc sống của Đức Kitô không ngừng ra đi và trở về. Không đi bằng con đường đất đá, nhưng bằng con đường huyền diệu sâu thẳm và gắn bó mộ mến. Đức Giêsu càng ngày càng hiệp thông sâu xa vào kế hoạch của Cha Người. Đó là con đường hiệp thông thực hiện cứu độ để lật ngược lại sức nặng bất phục tùng của con người.

Chúng ta tham dự vào mầu nhiệm Vượt qua của Ngài cũng có nghĩa là nhận ra khuôn mặt của Ngài trong những anh em đang đau khổ chung quanh chúng ta. Sự cảm thông phục vụ đối với những người đau khổ sẽ cho chúng ta tham dự vào cuộc tử nạn của Chúa Giêsu và niềm vui Phục sinh sẽ tràn ngập tâm hồn chúng ta...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét