Thứ Năm, 26 tháng 5, 2016

CHÚA CHÍNH LÀ ÁNH SÁNG!


Một người đi trong đêm tối, tay cầm chiếc lồng đèn. Một khách qua đường chặn ông lại và hỏi: - Anh cầm chiếc lồng đèn để làm gì, bởi vì nghĩ cho cùng, anh chỉ là người mù mà!

- Để cho kẻ khác thấy tôi và không đụng vào tôi. Người mù trả lời và tiếp tục đi.

Một ngọn gió nhẹ thổi qua làm tắt ngọn đèn, rồi anh bị một người đi đường khác đụng mạnh té lăn trên đường. Người mù bực mình la lớn: -Anh không nhìn thấy đèn của tôi sao ?

- Nhưng thưa ông, chiếc đèn của ông đã bị tắt rồi mà!

Anh bèn thắp lại đèn và tiếp tục đi. Lần này, anh giữ đèn cẩn thận để khỏi bị gió thổi tắt. Đi được một quãng, anh lại bị đụng ngã. Anh liền phản ứng quyết liệt: -Anh không thấy ngọn đèn của tôi cháy sáng hay sao?

- Xin lỗi ông, tội nghiệp cho tôi quá, vì tôi bị mù.

Quả thật, người mù đã làm hết cách, nhưng vẫn không thể làm sáng mình, anh vẫn lẩn quẩn trong thế giới mù lòa.

Chúng ta chỉ dựa vào mình, thì chúng ta cũng chỉ lẩn quẩn trong giới hạn của mình, ngay cả khi chúng ta tự hào về những văn minh tiến bộ, thì coi chừng đó cũng chỉ là anh mù cầm đèn sáng mà nghĩ rằng mình thấy đường. Chỉ có Chúa mới là Đấng mở mắt cho chúng ta được thấy.

Con người thường tưởng mình thấy nhiều chuyện, nhưng thật ra nhìn mình không thấy nhiều cái lắm: “Có mắt mà như mù”. Và mù trên tất cả là không thấy mình đang sống nhưngười mù: sống mà không biết tại sao mình sống? Mình sống để làm gì? Cuộc sống này sẽ đi về đâu?

nguoi mu 1.jpg


Thứ Năm tuần 8 Thường Niên C
Lời Chúa: Mc 10, 46-52:

Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi thành Giêricô cùng với các môn đệ, và một đám đông, thì có con ông Timê tên là Bartimê, một người mù ăn xin đang ngồi ở vệ đường. Khi anh ta nghe biết đó là Chúa Giêsu Nagiarét, liền kêu lên rằng: "Hỡi ông Giêsu con vua Ðavít, xin thương xót tôi". Và nhiều người mắng anh bảo im đi, nhưng anh càng kêu to hơn: "Hỡi con vua Ðavít , xin thương xót tôi".

Chúa Giêsu dừng lại và truyền gọi anh đến. Người ta gọi người mù và bảo anh: "Hãy vững tâm đứng dậy, Người gọi anh". Anh ta liệng áo choàng, đứng dậy, đến cùng Chúa Giêsu. Bấy giờ Chúa Giêsu bảo rằng: "Anh muốn Ta làm gì cho anh"? Người mù thưa: "Lạy Thầy, xin cho tôi được thấy". Chúa Giêsu đáp: "Ðược, đức tin của anh đã chữa anh". Tức thì anh ta thấy được và đi theo Người.

Còn anh mù trong Tin mừng hôm nay lại khác. Anh thấy nhiều cái mà người khác không thấy. Anh thấy Đức Giêsu là Con Vua Đavít, là Đấng Mêssia. Anh thấy quyền năng của Đức Giêsu có thể giúp đỡ anh một cái gì khác hơn là vật chất, tiền bạc. Anh thấy tình trạng khốn khổ của mình.

Vì thế, có một sự trái ngược, anh mù thấy được nhiều cái mà người sáng mắt không thấy. Và tiếng kêu: “Lạy Thầy, xin cho con được thấy” là một tiếng kêu của lòng tin. Thế là anh được Chúa cứu: “Lòng tin của anh cứu chữa anh”. Ngài mời gọi anh không những đến với Ngài mà con đi theo Ngài.

Chúa đã kêu mời ta: “Anh em là ánh sáng thế gian”. Chúng ta chỉ là Kitô hữu đích thực khi ta là ánh sáng thế gian. Kinh Năm Thánh 2000, Đức cố Thánh Cha Gioan Phaolô II đã cầu “xin cho các môn đệ Đức Kitô được tỏa sáng, nhờ biết yêu thương những kẻ nghèo hèn và những người bị áp bức”.

Nếu ánh sáng không còn khả năng chiếu sáng, ánh sáng ấy trở thành tăm tối. Chúng ta hãy chiếu sáng bằng những việc làm của ánh sáng. Một cuộc sống đầy gương sáng, một lời nói nâng đỡ ủi an, một nụ cười cảm thông, một đường hướng đưa ra để đồng hành.

Đó chính là những việc làm của ánh sáng mà những người chung quanh đang chờ đợi ở chúng ta và chúng ta cũng tin rằng: một ánh lửa càng được chia sẻ bao nhiêu thì càng được đốt sáng lên và tỏa lan bấy nhiêu.

Xin Chúa cho chúng ta biết phản chiếu ánh sáng của Ngài trong cuộc đời ta, vì chỉ có Chúa là Sự Sáng, là Tình Yêu, là Chân Lý và là Sự sống cho con người dõi bước theo.

Lm. Phêrô Nguyễn Bùi Quốc Khánh SDB

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét