Thứ Năm, 31 tháng 12, 2015

Mẹ...

Xin mượn những vần thơ của nhà thơ Đỗ Trung Quân để cùng chia sẻ với mọi người về ngày của Mẹ. Thật vậy, với những ai đã không còn Mẹ, những người con mồ côi thiếu vắng tình thương thì mới thấu hiểu thế nào là nỗi đau mất Mẹ vắng cha…

Ngày hôm nay tôi đi viếng một đám ma, ông cụ gần nhà tôi, có thể nói là hàng xóm láng giềng nhưng sự thật hơn 30 năm tôi sống trên trần gia này gặp gỡ ông cụ được mấy lần, mà nhà có xa gì đâu, cách nhà tôi chỉ vài căn, thế mà… Từ khi có trí khôn tôi biết ông cụ phải lên rừng phá cây làm rẫy, cái ngày từ những năm 90 ấy đói khổ, nghèo nàn, ông cụ cứ ở trên rẫy, quanh năm suốt tháng làm bạn với rừng, với nương rẫy chỉ mong sao kiếm cơm nuôi đàn con khờ dại…

Rồi ngày hôm nay khi các con đã khôn lớn, trưởng thành lập gia đình riêng thì cũng chính là lúc đầu ông bạc trắng, mỏi gối chồn chân, nhìn lại thành quả của mình suốt bao năm khó nhọc nay cũng hưởng chút tiền. Ông quyết định bán hết ruộng rẫy được số tiền khá lớn, ông chia đều cho các con như là của hồi môn và về sống những ngày cuối đời. Còn bà nghĩ rằng chẳng sống bao lâu nữa cũng bán ít ruộng còn lại chia hết tiền cho các con…

Thế nhưng khi ông bệnh chẳng đứa nào quan tâm, chúng chở ông ra bệnh viện và bỏ mặc, khi trái gió trở trời, ông thèm miếng bánh miếng cơm, chúng nào cho ăn, muốn ăn ư? Phải nộp 10.000đ thì chúng cho ăn bữa trưa, còn không có tiền thì đành nhọn đói…

Nhà chúng nó nhà lầu cao ngút, còn nhà ông bà xập xệ như mái ấm tình thương. Ông chán đời hụt hẫng đành mượn rượu giải sầu, mà sầu cứ càng sầu thêm, để rồi cuối cùng ông bật thốt uống cho mau chết để rảnh nợ đời…

Chiều qua khi nghe tiếng chuông nhà thờ đổ, lòng tôi chợt lắng đọng và nhói đau. Vội cầu cho ông câu kinh nhưng lòng tôi giá buốt, ông chẳng là gì của tôi và tôi cũng chẳng là gì của ông, chẳng qua chỉ là người hàng xóm, nhưng tôi xót thương cho kiếp người của ông. Tôi mong rằng mình còn cha còn mẹ để được báo hiếu phụng tự nhưng mãi mãi sẽ chẳng bao giờ tôi có, vậy tại sao những người con ơi tìm kiếm đâu ra cha mẹ đây khi nếu không có các ngài làm sao có chúng ta…?

Và cũng trong chiều nay tôi đi tham dự thánh lễ an táng một ông nọ. Hơn 60 năm làm người có lẽ ngày hôm nay khi xuôi tay nhắm mắt ông không ngờ chính bản thân ông lại được bà con lối xóm quan tâm, đưa tiễn cách long trọng nhất, vì nghĩa tử là nghĩa tận mà…

Ông sinh ra ở chốn làng quê này rồi lập nghiệp nơi thành đô phố thị. Ông cũng có một mái ấm gia đình, một người chồng bao dung luôn tha thứ mọi lỗi lầm của người vợ để bao bọc gia đình, ông là một người cha nhân hậu, thế nhưng dòng đời xô đẩy đẩy đưa khiến ông dần xa lìa chính niềm tin của mình và tự nhốt mình trong vỏ ốc khô khan đời mình…

Ngày trở về làng quê là ngày ông mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, và cũng chính cái làng quê bé nhỏ này cưu mang, nâng đỡ ông để ngày cuối đời ông bình an trong tình yêu xóm làng, tình yêu cao vời của vị cha nhân lành…

Tôi cứ thầm nghĩ mỗi người một hoàn cảnh và mỗi người có một cái chết khác nhau, làng quê của tôi từ đầu năm đến giờ đã 8 người ra đi, 3 thanh niên, 1 trung niên và 4 bậc gia trưởng, nhưng chính trong 8 cái chết này đều khác nhau hoàn toàn, mỗi người một khía cạnh, 3 anh thanh niên ra đi rất bất ngờ, người bị tai nạn giao thông và chết ngay ngày sinh nhật của mình, người bị đâm, người bị chém, người sốc rượu, người bệnh họan… đủ các loại, thế nhưng chính mỗi cái chết ấy có người khiến tôi thương xót, nhưng cũng có kẻ chết rồi nằm đó mà người đời vẫn mỉa mai, khinh bỉ…

Nhìn lại cái chết của ông cụ hôm nay, tôi thầm nghĩ một đời người sống như ông cụ có ý nghĩa gì không nhỉ? Những vành khăn tang đội vội trên đầu, những tà áo xô kia có xóa tan hết những lỗi lầm mà các con của ông đã đối xử với ông hay không? Hay đằng sau những vành tang trắng kia lại là những toan tính vật chất vì chẳng ai chịu thiệt chịu thua về phần mình, dù rằng ….

Ngày hôm nay tôi cũng đang ngồi trong căn phòng nơi căn nhà của cha mẹ tôi để lại. Mái nhà này đáng lẽ rất có ý nghĩa, thế mà chỉ nay mai đây mái nhà này rồi cũng tan tành dưới những nhát búa vô tình nhưng tan nát trái tim tôi. Mọi người ai cũng thương tiếc cho mái nhà này nhưng chẳng ai thương tiếc cho những vết dao đã đâm, đã rạch nát trái tim vốn quá nhỏ bé và yếu đuối của tôi…

Tôi cũng đã từng mong, từng hy vọng giữ mái nhà này bền vững theo thời gian, để con cháu mai sau nhớ về cội về nguồn, nhưng ngay hiện tại chính chúng còn không muốn nhớ, còn không cần biết cội biết nguồn thì tôi biết làm sao hơn…

Lại một năm mới nữa Mẹ ơi! Lại một ngày mới của riêng Mẹ thế mà con chẳng làm được trò trống gì nên hồn. Con nay đã đi hơn nửa cuộc đời thế nhưng con vẫn cần lắm vòng tay yêu thương của Mẹ, cần lắm ánh mắt nhìn âu yếm, cần lắm tiếng thờ dài nặng nhọc của Mẹ, Mẹ ơi!

Ngày hôm nay, trong mái nhà này, con chỉ muốn dù một lần Mẹ về bên con, dù chỉ là trong giấc mơ để con được nép mình trong vòng tay Mẹ trước khi mái nhà này tan nát…




Con sẽ không đợi một ngày kia 

khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc 

Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? 

Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt 

Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua 

mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ 

ai níu nổi thời gian? 

ai níu nổi? 

Con mỗi ngày một lớn lên 

Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi 

Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn. 




Con sẽ không đợi một ngày kia 

có người cài cho con lên áo một bông hồng 

mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ 

mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng 

hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ? 

Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ 

Sống tự do như một cánh chim bằng 

Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái 

Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? 

Những bài thơ chất ngập tâm hồn 

đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc 

Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác 

mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ 

ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ 

giọt nước mắt già nua không ứa nổi 

ta mê mải trên bàn chân rong ruổi 

mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng 

Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân 

mấy kẻ đi qua 

mấy người dừng lại? 

Sao mẹ già ở cách xa đến vậy 

trái tim âu lo đã giục giã đi tìm 

ta vẫn vô tình 

ta vẫn thản nhiên? 




Hôm nay... 

anh đã bao lần dừng lại trên phố quen 

ngã nón đứng chào xe tang qua phố 

ai mất mẹ? 

sao lòng anh hoảng sợ 

tiếng khóc kia bao lâu nữa 

của mình? 

Bài thơ này xin thắp một bình minh 

trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối 

bài thơ như một nụ hồng 

Con cài sẵn cho tháng ngày 

sẽ tới !

Trong cuộc đời mỗi con người ai cũng có cha có mẹ. Niềm hạnh phúc cao quý nhất chính là được sinh ra, được làm người và sống trọn vẹn nghĩa tình thảo hiếu. Nhưng trong dòng đời, nước trong suối chảy ra sông, rồi nước từ sông đổ ra biển, nước mắt chỉ chảy xuôi mà nào có khi nào chảy ngược??? Bài cảm nhận này tôi viết đã 10 năm rồi. Và hôm nay trong tâm tình ngày đầu năm mới, ngày mà toàn thể Giáo Hội Công Giáo Mừng Lễ Kính Trọng thể Thánh Maria Mẹ Thiên Chúa. Công đồng Vaticano II đã trình bày các đặc ân liên kết với phẩm chức Thiên Chúa như sau:

· "Không có gì lạ, nếu các giáo phụ đã thường xưng tụng Mẹ là Đấng toàn thánh, không vương nhiễm một tội nào, như một tạo vật mới do Chúa Thánh Thần uốn nắn và tác thành. Tràn đầy thánh thiện, có một không hai ngay từ lúc thụ thai, Đức Trinh Nữ thành Nazareth được Thiên thần vâng lệnh Chúa đến truyền tin và đã kính chào là "Đầy ơn phườc" (Lc. 1,28). (GH.59).

· "Được gìn giữ tinh sạch khỏi mọi vết tội nguyên tổ, và sau khi hoàn tất cuộc đời dưới thế, Đức Nữ Trinh Vô nhiễm đã được đưa lên hưởng vinh quang trên trời cả hồn lẫn xác, và được Thiên Chúa tôn vinh làm nữ Vương vũ trụ, để nên giống Con Ngài cách trọn vẹn hơn" (GH.59).

· "Đức Maria luôn tiếp tục thiên chức làm Mẹ... Thật vậy, sau khi về trời, vai trò của Ngài trong việc cứu chuộc không chấm dứt, nhưng Ngài vẫn tiếp tục liên lỉ cầu bầu để đem lại cho chúng ta những ân huệ giúp chúng ta được phần rỗi đời đời... Vì thế trong Giáo hội, Đức Trinh Nữ Maria được kêu cầu qua các tước hiệu: trạng sư, vị bảo trợ, Đấng phù hộ và Đấng Trung gian" (GH.62) 


Ngày 1/1: Thánh Maria, Mẹ Thiên Chúa
Lời Chúa:  Lc 2,16-21
16 Khi ấy, các mục tử ra đi vội vã đến thành Bêlem, và gặp thấy Maria, Giuse và hài nhi mới sinh nằm trong máng cỏ. 17 Khi thấy thế, họ hiểu ngay lời đã báo về hài nhi này. 18 Và tất cả những người nghe, đều ngạc nhiên về điều các mục tử thuật lại cho họ.

19 Còn Maria thì ghi nhớ tất cả những việc đó và suy niệm trong lòng. 20 Những mục tử trở về, họ tung hô ca ngợi Chúa về tất cả mọi điều họ đã nghe và đã xem thấy, đúng như lời đã báo cho họ.

21 Khi đã đủ tám ngày, lúc phải cắt bì cho con trẻ, thì người ta gọi tên Người là Giêsu, tên mà thiên thần đã gọi trước khi con trẻ được đầu thai trong lòng mẹ.

                           (Nguồn: Ủy ban Thánh Kinh / HĐGMVN)

Như vậy, long trọng mừng Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa, chúng ta hãy tỏ một niềm tin vững chắc vào vai trò của Mẹ trong chương trình cứu rỗi nhân loại. Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa vì Ngài đã sinh ra cho chúng ta Thiên Chúa cứu chuộc. Trong buổi Truyền Tin, chính sứ thần Gabriel đã quả quyết: "Người sẽ thụ thai và sinh con... trẻ sẽ sắp sinh sẽ được gọi là Đấng Thánh, là Con Thiên Chúa" (Lc 1,31-35). Được Thánh Thần linh hứng, bà Elisabeth cũng đã lên tiếng: "Bởi đâu tôi được thế này, là mẹ Chúa tôi đến với tôi" (Lc1,43). Niềm tin vào chức phẩm cao quí là Mẹ Thiên Chúa của Đức Maria đã có từ đầu Giáo hội. Chính thánh Phaolô đã viết: "Khi thời viên mãn đến, Thiên Chúa sai con của Người, sinh bởi người Nữ" (Gl 4,4).

Tiếp tục niềm tin đã có từ đầu, các tín hữu còn xác tín hơn nữa do biến cố dẫn tới những xác quyết chắc chắn của Công đồng chung Ephêsô (năm 413). Nestoriô khi ấy bác bỏ tước hiệu Mẹ Thiên Chúa của Đức Maria, ông chỉ chấp thuận Đức Maria là Mẹ Chúa Kitô, vì Ngài chỉ sinh ra xác thể Chúa Kitô thôi, chống lại lời rao giảng của Giám mục Nestoriô, khoảng hai trăm Giám mục đã họp tại Ephêsô ngày 22.6.431, dưới quyền chủ tọa của Thánh Cyrillô thành Alexandrioa. Công đồng này kết án Nestoriô và tuyên bố tín điều Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa. Toàn thể dân thành đã công khai bày tỏ niềm hân hoan trước thành quả này. Họ tổ chức rước đuốc để mừng các nghị phụ công đồng. Cũng từ công đồng này mà có phần sau của kinh Kính mừng: "Thánh Maria, Đức Mẹ Chúa Trời, cầu cho chúng con là kẻ có tội khi nay và trong giờ lâm tử".

Hợp với niềm hân hoan của dân Chúa dịp công đồng Êphêsô bế mạc, niềm tôn kính dâng lên Mẹ Thiên Chúa ngày một thêm sâu đậm. Vua Giuse Emmanuel nước Bồ Đáo Nha đã xin ông được đặc ân mừng lễ Mẹ Thiên Chúa. Thánh bộ nghi lễ đã ban bố sắc lệnh thiết lập ngày 22 tháng giêng năm 1751 và ấn định vào Chúa nhật đầu tháng năm. Từ đó nhiều nước cũng được hưởng đặc ân này.

Năm 1931, dịp kỷ niệm 1500 năm, công đồng Ephêsô, Đ.G.H Piô XI đã lập lễ Đức Maria là Mẹ Thiên Chúa, kính trọng thể trong khắp Giáo hội vào ngày 11 tháng 10. Chính Đức giáo hoàng Piô XI đã viết: - "Tín điều Mẹ Thiên Chúa là một mối nước mầu nhiệm vô tận, đã tuôn ra mọi đặc ân cho Đức Mẹ và nâng Người lên một địa vị cao sang tuyệt vời bên Thiên Chúa (Lux Veritatis 1931).

Năm 1962, Đức Giáo hoàng Gioan XXIII đã chọn lễ kính Mẹ Thiên Chúa làm ngày khai mạc công đồng Vaticanô II.

Đức giáo hoàng Phaolô VI dời ngày lễ vào đầu năm dương lịch, việc dời ngày kính này vào ngày thế giới Hòa Bình, nhấn mạnh thêm ý nghĩa lễ Đức Maria, Mẹ Thiên Chúa hôm nay.

Đức giáo hoàng Phaolô VI viết: - "Khi canh tân mùa Giáng sinh, mọi người phải chú ý đến việc tái lập lễ Đức Maria Mẹ Thiên Chúa vào ngày 1 tháng giêng, đúng phụng vụ Roma từ xưa, nhằm tôn kính việc Đức Maria góp phần vào mầu nhiệm cứu rỗi và tôn vinh địa vị đặc biệt, khiến cho "Mẹ rất thánh, đáng tiếp nhận Nguồn sống cho chúng tôi". Lễ này cũng là dịp rất tốt để chúng ta tôn thờ Vua Hòa Bình mới sinh, và nghe lại lời chúc hoà bình của các thiên sứ (Lc 2,14), để cầu Chúa, nhờ sự can thiệp của Nữ Vương Hòa Bình, ban cho ta ơn cao cả nhất là Hòa bình. Vì sự trùng hợp tốt đẹp giữa ngày 1 tháng giêng với ngày thứ tám giáp Lễ Giáng sinh mà chúng tôi đã đặt ngày đó là ngày thế giới hòa bình, mà thế giới mỗi ngày càng hưởng ứng thêm, và thành quả của hòa bình đã phát sinh trong lòng nhiều Người" (ĐGH Phaolô VI. Marialis Cultus, số 5b).

Lạy Mẹ Maria, hôm nay khởi đầu năm mới, chúng con xin phó dâng gia đình, giáo xứ và tất cả mỗi người kito hữu chúng con cho Mẹ, để nhờ lời cầu bầu của Mẹ, xin Chúa giàu lòng thương xót nâng đỡ và chữa lành những vết thương vì vật chất và tinh thần đã xảy ra trong cuộc sống của từng người. Xin nhờ Mẹ chuyển cầu để tình thương Chúa gìn giữ và xin nhờ ơn phước của Mẹ ngõ hầu chúng con được nhận lãnh muôn ơn lành của Chúa. Amen.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét