Chủ Nhật, 20 tháng 12, 2015

Chia sẻ niềm vui!

Cuộc sống là một cuộc cất bước ra đi. Đi đến để nâng đỡ, để đem niềm vui, để thông cảm, để sẻ chia. Nếu mỗi người ý thức điều đó thì: "Niềm vui biết sẻ chia sẽ tăng lên gấp đôi, và nỗi buồn được sẻ chia sẽ vơi đi một nữa".

Cuộc đời con người còn là một cuộc hành trình, và cuộc hành trình nào cũng có nhiều mơ ước: mơ ước được gặp gỡ, mơ ước được hạnh phúc, mơ ước được sống trong tự do, và mơ ước được xây dựng một đời sống hạnh phúc. Do đó, cuộc hành trình nào cũng chứa đựng nhiều hăm hở.

Và tôi đã có một trong nhiều lần hăm hở ra đi và hăm hở chia sẻ niềm vui ấy cho những người tôi đã gặp, nhưng mỗi chuyến đi lại là một niềm vui khác và mỗi con người tôi đã gặp cho dù cũng là những hoàn cảnh sống "bần cùng" trong xã hội và điều cảm nhận niềm vui ấy tuy nhỏ bé nhưng lại rất thẩm sâu...

Tối hôm qua, một cuộc gặp gỡ sau 20 năm. Ngày ấy tôi chỉ cô bé tuổi ăn chư no lo chưa tới nhưng những gì tôi học được nơi người là một bầu trời nhân bản, để rồi hôm nay khi nghe tin người đang ở kề bên, thế là chị em chúng tôi đến viếng thăm - một cuộc viếng thăm bất ngờ cho người được thăm viếng và kẻ đi viếng thăm...

20 năm - người được thăm viếng mới ngày nào tràn đầy sức sống nay tựa như cây già mỏng manh trước gió, mái tóc đã ngả màu trắng nhiều hơn đen, thân xác già cỗi theo tuổi đời, theo thời gian nhưng tinh thần vẫn luôn luôn cháy bỏng lòng nhiệt thành, tinh thần yêu tha nhân và giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng bay bổng.
Những kẻ đi viếng thăm là chị em chúng tôi đứa trẻ nhất cũng tầm 40, người lão nhất đã 60 xuân, thế mà 3 thế hệ chúng tôi vẫn kề cận bên nhau, vẫn luôn nhớ về những kỉ niệm xa xưa. Và cũng nhờ cái gọi là lối sống cũ xưa ấy mà chị em chúng tôi mới có những cơ hội được đi, được đến và được chia sẻ niềm vui với mọi người.

Cuộc viếng thăm thứ hai trong buổi tối ngoài dự định nhưng thật bất ngờ và không ngờ. Bất ngờ vì nơi tôi đến là một Cộng Đoàn noi gương Mẹ Teresa Calcutta. Nữ tu phụ trách Cộng Đoàn là người mà tôi có dịp tiếp xúc từ 10 năm trước và nay bất ngờ gặp lại. Điều không ngờ chính nơi đây tôi đã được gặp, được hát hò, vui chơi và chia sẻ nụ cười với những cụ già neo đơn, không người thân. 13 cụ là 13 mảnh đời khác nhau, có những cụ tuổi đã cao, sức đã yếu, đầu óc lú lẫn, nằm liệt một chỗ, có những người còn tí chút sức khỏe những tất cả những hình ảnh này in đậm trong tâm trí tôi và tôi nhớ đến hình ảnh Mẹ Maria sau khi đón nhận Hài Nhi Giêsu, Mẹ cũng vội vã chia sẻ niềm vui ấy cho người chị của mình và cho tất cả nhân loại chúng ta!

Lc 1, 39-45

Ngày ấy, Maria chỗi dậy, vội vã ra đi tiến lên miền núi, đến một thành xứ Giuđêa. Bà vào nhà ông Giacaria và chào bà Isave, và khi bà Isave nghe lời chào của Maria, thì hài nhi nhảy mừng trong lòng bà; và bà Isave được đầy Chúa Thánh Thần, bà kêu lớn tiếng rằng: "Bà được chúc phúc giữa các người phụ nữ, và Con lòng Bà được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Mẹ Chúa tôi đến viếng thăm? Vì này, tai tôi vừa nghe lời Bà chào, hài nhi liền nhảy mừng trong lòng tôi. Phúc cho Bà là kẻ đã tin rằng lời Chúa phán cùng Bà sẽ được thực hiện".

Tin mừng hôm nay cho chúng ta thấy, sau khi đã đón nhận Chúa Giêsu vào lòng, Mẹ Maria đã đem Chúa đến cho người khác. Khi Chúa đến trong tâm hồn ai thì Chúa thường mở rộng tâm hồn người ấy, để họ cũng nghĩ đến những người chung quanh của mình.

Nghĩ đến người khác, đến với người khác, đó là dấu chỉ có Chúa trong tâm hồn. Chính vì thế mà sau khi được thụ thai Chúa Giêsu vào lòng mình và khi người chị họ của mình đang cần sự giúp đỡ, Mẹ Maria đã lên đường ngày, không chút do dự. Như thế, biết tìm đến với những người khác, nhất là con người ở trong những hoàn cảnh khó khăn, đó là dấu chỉ của một tâm hồn có Chúa.

Và bất ngờ niềm vui này tôi muốn được kêu gọi những người bạn, người thân và tất cả mọi người cùng đóng góp để sẻ chia chút gì gọi là dấu chỉ của niềm vui. Một vài cuộc gọi điện thoại, những thiên thần Chúa gửi đến qua "cánh chim bổ câu" mang chút niềm vui bé nhỏ đến với những cụ già neo đơn nơi đây. Một chút đóng góp vật chất không thể gọi là hy sinh nhưng một chút niềm vui được sẻ chia chắc chắn sẽ trở thành những niềm vui lớn không chỉ cho người được nhận và cho chính những tâm hồn quảng đại biết và dám cho đi...

Mùa vọng là mùa của hy vọng, của sự cưu mang, của sự cất bước ra đi. Tôi, bạn và mọi người chúng ta hãy để Hai Nhi Giêsu được sinh ra và lớn lên trong tâm hồn mỗi người, trong suy nghĩ và hành động. Và cùng với Chúa Hài Đồng ta hãy ra đi đến với người khác. Chúng ta hãy biến mọi cuộc gặp gỡ thành những cơ hội phục vụ, yêu thương, quên mình, tha thứ và vui tươi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét