Thứ Ba, 13 tháng 9, 2016

TANG LỄ CHÍNH MÌNH!

Một vị Linh mục nọ đã có một sáng kiến rất ngộ nghĩnh để đánh động giáo dân trong giáo xứ. Một buổi sáng Chúa nhật nọ, dân chúng bỗng nghe một lời rao bảo như sau :”Một nhân vật tên tuổi trong giáo xứ vừa qua đời. Tang lễ sẽ được cử hành vào 9 giờ sáng thứ tư tới”. Nghe lời loan báo ấy, cả giáo xứ nhốn nháo lên. Người nào cũng muốn biết con người quan trọng đó là ai.

Đúng ngày tang lễ, mọi người trong giáo xứ nườm nượp kéo đến nhà thờ. Từ cung thánh cho đến cuối nhà thờ, không còn một chỗ trống. Người ta đến không phải để cầu nguyện cho người quá cố cho bằng để nhìn một lần cuối cùng con người mà ai cũng muốn biết.

Sau thánh lễ, vị linh mục đến mở nắp quan tài để cho mọi người đến từ biệt lần cuối cùng người quá cố. Ai ai cũng sắp hàng để nhìn cho kỳ được người chết. Nhưng ai cũng đều ngạc nhiên, bởi vì thay cho thi hài người chết, mỗi người chỉ nhìn thấy trong quan tài một tấm gương và dĩ nhiên, khi cúi nhìn vào quan tài, mỗi người chỉ nhìn thấy dung nhan của mình mà thôi.

Chờ cho mọi người làm xong nghi thức từ biệt ấy, vị linh mục mới giải thích :”Như anh chị em đã có thể nhận thấy, tôi đã cho đặt vào quan tài một tấm kính. Con người mà anh chị em nhìn thấy trong quan tài không ai khác hơn là chính mỗi người trong chúng ta. Vâng, đúng thế, thưa anh chị em, mỗi người chúng ta cần phải mai táng chính mình... Thánh lễ vừa rồi đã được cử hành cho tất cả chúng ta”.(Lẽ sống, 1991, tr 213)

Thứ Ba trong tuần 24 thường niên C
Lời Chúa: Lc 7,11-17:
11 Sau đó, Đức Giê-su đi đến thành kia gọi là Na-in, có các môn đệ và một đám rất đông cùng đi với Người. 12 Khi Đức Giê-su đến gần cửa thành, thì đang lúc người ta khiêng một người chết đi chôn, người này là con trai duy nhất, và mẹ anh ta lại là một bà goá. Có một đám đông trong thành cùng đi với bà. 13 Trông thấy bà, Chúa chạnh lòng thương và nói : "Bà đừng khóc nữa !" 14 Rồi Người lại gần, sờ vào quan tài. Các người khiêng dừng lại. Đức Giê-su nói : "Này người thanh niên, tôi bảo anh : hãy trỗi dậy !" 15 Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Đức Giê-su trao anh ta cho bà mẹ. 16 Mọi người đều kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa rằng : "Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người". 17 Lời này về Đức Giê-su được loan truyền khắp cả miền Giu-đê và vùng lân cận.

Con người mà mọi người nhìn thấy trong quan tài chính là khuôn mặt của mình. Điều ấy nhắc nhở cho chúng ta là mỗi người trong chúng ta sẽ chết, phải nằm trong quan tài như mọi người. Nhưng điều quan yếu mà tin mừng hôm nay muốn nói tới là : hãy trỗi dậy từ trong những đam mê của mừng. Đừng ngủ vùi trong tội lỗi hư vong. Chúa Giê-su với trái tim yêu thương, Ngài đã tiến lại gần sờ vào quan tài và nói: “Này người thanh niên, tôi bảo anh: hãy chỗi dậy”. Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói”. (Lc7,14-15). Và hôm nay, Chúa Giê-su cũng đang tiến lại và gõ cửa hồn ta. Ngài cũng bảo chúng ta hãy trỗi dạy khỏi những ươn lười. Hãy trỗi dạy khỏi những đam mê bất chính. Hãy trỗi dạy khỏi những thói đời trụy lạc. Thế nhưng, đôi khi chúng ta chỉ nghe toàn những tiếng nhu cầu của bản thân. Nghe theo tiếng xác thịt. Nghe theo những đòi hỏi của danh lợi thú. Còn tiếng gọi của Chúa đôi khi chúng ta vẫn làm ngơ. 

Xin Chúa là Đấng đã gọi người thanh niên trỗi dậy từ cõi chết, xin Ngài cũng gọi chúng ta ra khỏi những đam mê bất chính Amen. 

Lạy Chúa, xin cho chúng con đủ can đảm và đầy hy vọng để vượt qua những thử thách gian nan trong cuộc đời. Chúng con biết rằng chính lúc khó khăn nhất, Chúa đang ở bên cạnh, đồng hành, và nâng đỡ chúng con. Xin dạy chúng con biết nương tựa nơi Chúa là khien che, thuẫn đỡ cho cuộc đời chúng con. Amen.

Lm.Jos Tạ Duy Tuyền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét