Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2016

Tin tưởng vào Chúa!

Trong một cuộc hải trình vượt Đại Tây Dương, khách du lịch đang thư thái ngắm cảnh hoàng hôn trên boong tàu. Bỗng mây đen ùn ùn kéo tới, tối sầm cả một vùng trời. Sấm chớp đổ xuống liên hồi, giông tố cuồn cuộn nổi lên, càng lúc càng thét gào dữ dội. Mọi người trên boong chen lấn nhau chạy về phòng mình. Duy chỉ có một bé trai cứ tiếp tục chạy giỡn trên boong giữa trận cuồng phong. Được hỏi tại sao em không sợ hãi trước cơn giông tố? Em thản nhiên đáp lại: Vì cha em là người cầm lái con tàu!

Lời Chúa Mc 4, 35-41:

Ngày ấy, khi chiều đến, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Chúng ta hãy sang bên kia biển hồ". Các ông giải tán đám đông; vì Người đang ở dưới thuyền, nên các ông chở Người đi. Cũng có nhiều thuyền khác theo Người. Chợt có một cơn bão lớn và những lớp sóng ùa vào thuyền đến nỗi sắp đầy nước. Và Người thì ở đàng lái dựa gối mà ngủ. Các ông đánh thức Người và nói: "Thưa Thầy, chúng con chết mất mà Thầy không quan tâm đến sao?" Chỗi dậy, Người đe gió và phán với biển rằng: "Hãy im đi, hãy lặng đi". Tức thì gió ngừng biển lặng như tờ. Rồi Người nói với các ông: "Sao các con sợ hãi thế? Các con không có đức tin ư?" Bấy giờ các ông kinh hãi và nói với nhau rằng: "Người là ai mà cả gió lẫn biển cũng đều vâng lệnh Người?"

Giống như khách du lịch trong câu chuyện trên, các môn đệ cũng gặp trận cuồng phong khi vượt biển. Các ngài kinh hoàng vì thấy mình như sắp bị nuốt chửng. Bó tay bất lực trước phong ba bão táp, các ngài đã vội đánh thức Đức Giêsu và xin Ngài ra tay cứu giúp: “Thưa Thầy, chúng con chết đến nơi rồi, Thầy chẳng lo gì sao?”. Ngài liền đe gió và phán với biển như phán với một người bị quỷ ám: “Im đi, câm đi!”. Tức thời gió liền tắt và biển lặng như tờ.

Ai cũng thích cuộc đời mình sóng yên biển lặng, xuôi chèo mát mái. Nhưng cuộc đời nào mà chẳng có những cơn giông? Đại dương nào mà chẳng có bão tố?

Tuy nhiên, chính trong giông tố cuộc đời, nó mới giúp chúng ta nhận ra mình cần đến Chúa nhiều hơn. Vì chính mình còn yếu đuối và bất lực, còn nhát đảm và kém tin.

Cũng chính giông tố sẽ giúp ta đến gần với Chúa, để ta hoàn toàn phó thác cho sự quan phòng của Ngài. Cũng chính giông tố sẽ giúp ta hiểu và biểu lộ được đức tin. Có thể nói, đức tin sẽ lớn lên ít nhiều sau mỗi lần giông tố.

Thánh Phaolô còn viết khuyên dạy chúng ta: “Thiên Chúa không ban cho ta một thần khí nhát sợ nhưng mạnh mẽ, bác ái và tự chủ”, nên chúng ta cần vững tin vào Ngài hơn.

Mỗi người chúngta không khác chi chiếc thuyền nan chông chênh giữa cơn lốc cuộc đời, khó khăn nối tiếp khó khăn. Giống như cậu bé đã tin tưởng ở cha mình cầm lái con tàu, mỗi người chúng ta hãy vững tin ở Thiên Chúa tình yêu. Ngài sẽ hướng dẫn cuộc đời của mỗi người chúng ta.

Có Chúa trong đời, những cô đơn như bị xóa nhòa, những khó khăn dường như nhỏ lại, những yếu đuối dường như được tăng thêm sức mạnh. Chúng ta không cầu xin cho cuộc đời mình như biển lặng để được an hưởng trong sự yên lặng giả tạo, nhưng xin cho cõi lòng chúng ta được bình yên, được yên lặng, được vững tin ngay cả giữa lúc biển động.

Thánh Phanxicô Salêziô dạy rằng: “phải ở lại trong con thuyền mà Thiên Chúa đã đặt chúng ta vào, để hành trình từ cõi đời này về chốn đời sau luôn có Chúa. Nhưng chúng ta phải sẵn sàng ở lại trong sự bình an thanh thản của Ngài.

Con thuyền đời ta chẳng bao giờ được êm ả, quả thật nó chỉ êm ả khi ta tới bến Thiên Đàng. Xin cho lòng ta luôn bình an ngay cả khi Chúa còn đang ngủ, miễn là có Chúa trong thuyền, vì Chúa chính là thuyền trưởng của cuộc đời ta.

(Phêrô Nguyễn Bùi Quốc Khánh SDB)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét