Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2016

những chuyện lạ kì


Có một mẩu đối thoại giữa hai mẹ con. Mẹ nói: "Lúc sáng xem tin tức, thấy miền trung đang bị bão và lũ quét, con nói với mẹ rằng: 'Mẹ ơi, tội nghiệp các bạn không được đến trường và bị lạnh, phải tránh bão thương quá mẹ ha'. Rồi những khi mẹ con mình đi công viên tập thể dục cùng nhau, nhìn các bạn nhỏ bằng tuổi đang bán vé số hay xin ăn, con cũng nói với mẹ: ' Mẹ ơi, sao các bạn ấy khổ vậy hả mẹ, vậy là con vẫn hạnh phúc hơn các bạn ấy nhiều'... rồi những lần con cùng mẹ xếp quần áo cũ để tặng những bạn có hoàn cảnh khó khăn hơn mình, con còn muốn đi cùng mẹ đến những nơi đó... thì như vậy gọi là "trái tim nhạy cảm" con gái à.

Đứa con hỏi tiếp:
- Vậy vô cảm thì sao hả mẹ?
- Là khi con chỉ nghĩ đến bản thân mình, dửng dưng trước những niềm đau, nỗi buồn của người khác, không chia sẻ và ích kỷ, như vậy con có tâm hồn cằn cỗi và một trái tim vô cảm.
Với con, Mẹ chỉ có thể giải thích đơn giản có vậy...

Thật đơn giản, nhưng giữa vô cảm và nhạy cảm lại là một thái cực vô cùng xa cách trong từng người. Xa cách đến nỗi đã vô cảm thì không còn nhạy cảm. Và đã nhạy cảm thì đương nhiên không bao giờ vô cảm. Vô cảm thì không lo cho người khác. Nhạy cảm thì thấy việc người khác là của mình, thấy nỗi đau của người khác thì không bao giờ làm ngơ.

Thứ Hai trong Tuần 2 MV A
Lời Chúa: Lc 5,17-26:

17 Một hôm, khi Đức Giê-su giảng dạy, có mấy người Pha-ri-sêu và luật sĩ ngồi đó ; họ từ khắp các làng mạc miền Ga-li-lê, Giu-đê và từ Giê-ru-sa-lem mà đến. Quyền năng Chúa ở với Người, khiến Người chữa lành các bệnh tật. 18Bỗng có mấy người khiêng đến một bệnh nhân bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem vào đặt trước mặt Người.19 Nhưng vì có đám đông, họ không tìm được lối đem người ấy vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống ngay chính giữa, trước mặt Đức Giê-su. 20 Thấy họ có lòng tin như vậy, Người bảo : "Này anh, anh đã được tha tội rồi."

21 Các kinh sư và các người Pha-ri-sêu bắt đầu suy nghĩ : "Ông này là ai mà nói phạm thượng như thế ? Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa ?" 22 Nhưng Đức Giê-su thấu biết họ đang suy nghĩ như thế, nên Người lên tiếng bảo họ rằng : "Các ông đang nghĩ gì trong bụng vậy ? 23 Trong hai điều : một là bảo : ' Anh đã được tha tội rồi ', hai là bảo : ' Đứng dậy mà đi ', điều nào dễ hơn ? 24 Vậy, để các ông biết : ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội -Đức Giê-su bảo người bại liệt- : tôi truyền cho anh : Hãy đứng dậy, vác lấy giường của anh mà đi về nhà !" 25 Ngay lúc ấy, người bại liệt trỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa.
26 Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi bảo nhau : "Hôm nay, chúng ta đã thấy những chuyện lạ kỳ !"

Tin mừng hôm nay cho chúng ta thấy có một đám đông thật nhạy cảm. Họ cùng nhau đùm bọc một người bại liệt. Cùng nhau cứu chữa cho anh. Cùng nhau đem anh ta đến với Chúa để được chữa lành. Đây là tình người thật đẹp biết bao! Giá mà thế giới luôn có những tập thể như vậy thì sẽ không có người cô đơn, thất vọng giữa chốn đông người. Giá mà thế giới luôn biết đùm bọc lẫn nhau thì nhân loại sẽ không có chiến tranh và hận thù.

Thiên Chúa đã không vô cảm trước nỗi thống khổ của dân Người. Người đã nhập thế để đồng hành với dân Người, để cùng chia sẻ những thăng trầm của đời người. Người đã trở nên một con người giống như chúng ta để có thể hiểu và cảm thông với con người. Chính tình thương đó hôm nay Ngài đã chữa lành và tha tội cho kẻ bại liệt. Ngài phục hồi sự sống thể xác lẫn tinh thần cho anh.

Ước gì chúng ta luôn có trái tim nhạy cảm để có thể hiểu được nỗi đau của tha nhân mà ra tay cứu giúp. Xin cho chúng ta đừng bao giờ vô cảm trước anh em. Amen
Lm.Jos Tạ Duy Tuyền

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét